Luật bên Trung Quốc xét xử như thế nào trong các vụ án tranh chấp bảo hiểm?
Công ty Cổ phần Tư vấn Dịch vụ Bảo hiểm Việt Nam

Vụ việc 1 về vi phạm nghĩa vụ cung cấp thông tin :
Cha Yunnan Tang tham gia Bảo hiểm vào tháng 10 năm 2018. Vào ngày 28 tháng 12 năm 2018, ông vô tình rơi vào một hố lũ sâu khoảng 3 mét, gây ra gãy xương cả hai chân và xương đùi.
Sau đó, tình trạng hôn mê xảy ra, bác sĩ chẩn đoán điểm GCS là 5, tiếp tục sử dụng máy thở hơn 96 giờ và đạt điều kiện yêu cầu là “hôn mê sâu” trong chế độ bảo hiểm bệnh hiểm nghèo. Chi phí nằm viện gần 500.000 nhân dân tệ.
Tuy nhiên, các điều tra viên của Bảo hiểm đã phát hiện ra rằng trước khi tham gia Bảo hiểm, Cha Tang đã uống thuốc hơn 30 ngày liên tục do "viêm da cơ và viêm phổi" . , Theo dõi lại một tháng sau; thứ hai, gia đình bệnh nhân cho rằng cha của Tang đã uống thuốc trong 3 tháng.
Khi tham gia bảo hiểm đã trả lời một câu hỏi rằng “người được bảo hiểm đã không dùng thuốc quá 30 ngày liên tục trong hai năm qua”.
Vấn đề xuất hiện, Tang không nói sự thật. Do đó, bảo hiểm đã từ chối bồi thường.
Nhưng gia đình của bệnh nhân chỉ ra rằng Tang đã bị gián đoạn việc uống thuốc, loại thuốc không được coi là thuốc điều trị lâu dài và "hôn mê sâu" là do tai nạn chứ không phải do bệnh.
Sau khi hỏi ý kiến bác sĩ, điều tra viên đã không thể chứng minh được rằng vụ tai nạn có liên quan trực tiếp đến việc cha của Tang uống thuốc viên nén prednisone acetate.
Mặc dù thông tin điều tra của công ty bảo hiểm có được là đủ để chứng minh rằng cha của Tang không nói sự thật, nhưng xét thấy rằng cha của Tang đã gây hôn mê sâu do tai nạn, tòa án có thể không ủng hộ việc công ty bảo hiểm từ chối bồi thường.
Một trong những cơ sở là Điều 6 của "Ý kiến chỉ đạo của Tòa án nhân dân cấp cao tỉnh Quảng Đông về một số vấn đề liên quan đến việc xét xử các vụ án tranh chấp hợp đồng bảo hiểm":
Khoản thứ năm Điều 16 Luật Bảo hiểm quy định rằng nếu người được bảo hiểm không thực hiện nghĩa vụ thông báo trung thực do sơ suất, thì không có mối quan hệ nhân quả trực tiếp giữa việc không thực hiện nghĩa vụ thông báo và sự cố được bảo hiểm , và người bảo hiểm từ chối với lý do người được bảo hiểm chưa hoàn thành nghĩa vụ thông báo trung thực. Tòa án nhân dân sẽ không ủng hộ giả định về trách nhiệm bảo hiểm.
Vụ việc 2 hiểu theo hướng có lợi cho người tham gia bảo hiểm:
Người được bảo hiểm Xie Qingyang đã mua bảo hiểm chính là bảo hiểm nhân thọ, và bảo hiểm bổ sung là bảo hiểm bệnh hiểm nghèo và bảo hiểm tai nạn.
Vào tháng 4 năm 2018, Xie Qingyang được phát hiện ngất xỉu xuống đất.
Sau khi được đưa đến bệnh viện, ông được chẩn đoán xuất huyết não và tử vong.
DNBH đã mất 50.000 trả quyền lợi tử vong. Nhưng việc trả tiền bảo hiểm bệnh hiểm nghèo và bảo hiểm tai nạn thì DNBH có tranh chấp với gia đình.
DNBH cho rằng cái chết của Xie Qingyang không phải do ngẫu nhiên, ông bị chóng mặt vì bệnh của chính mình và chết vì xuất huyết não sau khi bị ngã; trong khi gia đình tin rằng ông chết vì xuất huyết não do tai nạn ngã.
Tòa án quyết định như thế nào?
Bảo hiểm bệnh hiểm nghèo sẽ không được bồi thường (nếu chết trước thì bệnh hiểm nghèo sẽ không được bồi thường), phải bồi thường bảo hiểm tai nạn.
Bởi vì từ hồ sơ nhập viện và xuất viện, Xie Qingyang bị ngã và gây ra cơn đau đầu, nhưng DNBH không thể chứng minh thêm rằng xuất huyết não đã gây ra cú ngã.
Ngoài ra, DNBH có nêu Xie Qingyang che giấu bệnh tật của mình, nhưng không thể cung cấp bằng chứng và hợp đồng đã được thiết lập hai năm, tòa án cho rằng Công ty bảo hiểm phải bồi thường.
Kết luận: Pháp luật là những quy tắc sử xự chung trong cuộc sống, do đó với lĩnh vực Kinh doanh bảo hiểm Luật pháp của các nước đều xây dựng có nhiều điểm tương đồng với nhau để bảo vệ các Nguyên tắc chung của Bảo hiểm: Trung thực tuyệt đối, Bảo vệ bên yếu thế.....